Anh là Việt Kiều. Anh muốn em sinh con cho anh ấy nhưng không muốn cưới.
Em
năm nay 30 tuổi, hiện có công việc làm và cuộc sống tương đối ổn định.
Em có vẻ bề ngoài tương đối dễ nhìn nhưng em là người có khiếm tật trên
cơ thể. Em rất mặc cảm về chuyện này và trước giờ sống rất khép kín, ít
giao tiếp với ai. Tuy nhiên trước đây cũng có vài người con trai tốt
chấp nhận em. Em có vài mối tình nhưng cũng đều gặp trở ngại nên không
đi tới đâu cả. Và giờ đây em đang yêu Việt Kiều.
Cách
đây 2 năm em tình cờ quen một người đàn ông là Việt kiều (hơn em 7
tuổi). Lúc đầu chỉ là tình cờ biết nhau qua công việc chứ không có ý gì
khác. Em và anh ấy có chat với nhau vài lần nhưng chưa gặp mặt lần nào.
Có một lần, em nói chuyện với anh ấy 1 lát thì thấy anh ấy nói chuyện
rất lạ. Anh nói là nếu em qua nhà anh ấy ở một đêm, em muốn gì cũng
được. Cũng theo lời anh kể, trước nay anh ấy quen rất nhiều cô gái chỉ
có dạng con gái như em la chưa từng quen. Anh ấy sống ở nước ngoài nên
có thể qua đêm với bất kì cô gái nào khi họ gõ cửa. Em rất bất ngờ vì
không hiểu tại sao anh ấy lại nói những chuyện đó với em.
Sau
đó em xoá nick và không liên lạc nữa với người đó nữa. Khoảng 1 tháng
sau em nhận được thư điện tử của anh ấy. Trong thư anh nói là người nói
chuyện trên mạng với em hôm đó không phải là anh ấy, mà là vợ cũ của
anh. Sau đó anh xin lỗi và mong em bỏ qua. Em chấp nhận lời xin lỗi và
nói là em không quan tâm lắm.

Ảnh minh họa
Gần 1 năm sau, em và anh ấy có thỉnh thoảng gặp nhau và nói chuyện trên mạng. Lúc nói chuyện em nhận thấy tâm trạng anh ấy dường như đang buồn phiền và chán nản. Em cũng nhận thấy anh ấy bị ảnh hưởng cách sống phương Tây là thích tự do. Dần dần em và anh có trao đổi hình và hẹn hò gặp nhau. Anh ấy nói là bị vợ bỏ nhưng không nói gì về gia đình và quê quán. Em có hỏi anh chỉ trả lời cho qua chuyện.
Cách
đây 2 tháng anh ấy nói sẽ về Việt Nam. Trước lúc về anh về, em cũng đã
nói về chuyện em bị khiếm khuyết trên cơ thể nhưng anh ấy bảo không sao
cả và vẫn muốn gặp em. Anh ấy đến nhà em cùng với em trai, sau đó thì
đi ăn tối cùng với em và mẹ em. Bề ngoài anh ấy trông rất chững chạc và
lớn tuổi hơn em (Có lẽ do anh ấy từng trải còn em trước giờ chỉ đi học).
Gặp nhau lần này em mới biết là nhà anh ấy chỉ cách nhà em 1 con đường
và trước đây anh ấy nói đã từng nhìn thấy em rồi. Lúc đầu em cảm thấy
không được tự nhiên và thấy hơi xa lạ. Nhưng anh ấy thì không. Anh đối
với em rất tự nhiên và gần gũi. Em trai anh ấy cũng rất thân thiện và
quý mến em. Vài lần đi chung gặp bạn bè anh cũng giới thiệu em là bạn
gái anh ấy. Có lần anh ấy cũng gọi điện nói rủ em đi ăn, nói là chị anh
ấy muốn gặp em, nhưng lần đó em thấy ngại và hơi sợ vì mặc cảm nên đều
từ chối.
Trong
thời gian ở Việc Nam anh đối xử với em rất tốt. Anh ấy hay qua nhà em
chơi và đi ăn uống chung với gia đình em. Tuy nhiên, anh ấy thường xuyên
đòi hỏi khi 2 người ở gần nhau. Anh ấy nói là muốn em ở bên anh 24/24.
Anh cũng nói là rất muốn có con với em, vì anh sợ thời gian gần nhau rất
ít, nếu anh ấy về lại nước ngoài thì it nhất 1 năm nữa mới về lại Việt
nam. Anh sợ tuổi tác cả em và anh ấy đều lớn thì sẽ khó có em bé. Em có
đề nghị đám cưới nhưng anh nói là nếu em thương anh ấy thật thì không
cần nghĩ cách trói buộc như vậy. Em cảm thấy anh ấy bị ám ảnh bới cuộc
hôn nhân trước nên không muốn đám cưới. Nhưng nói chung, anh ấy chỉ năn
nỉ và giận hờn, sau đó vẫn đối xử tốt với em.
Trong
suốt thời gian anh ở Việt nam em vẫn giữ mình, còn anh ấy thì nói rằng
anh ấy về Việt Nam là vì em nhưng em lại lạnh lùng làm anh rất buồn. Tuy
nhiên anh ấy cũng hứa hẹn 1 năm sau về cưới em. Nhưng anh ấy nói, thực
lòng anh chỉ muốn em làm người tình của anh đến khi nào có con thì mới
đám cưới. Vì lúc cưới rùi, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra, sợ sẽ gãy
đổ nữa. Còn em thì một phần bị ám ảnh vì những gì vợ anh lúc nói chuyện
trên mạng đã nói với em (anh là người đào hoa và anh cũng có lần kể cho
em nghe như vậy về quá khứ của mình), một phần thì em lo cho gia đình
em phải khổ sở vì em nếu mọi chuyện không như ý muốn.
Từ lúc anh ấy đi, chúng em vẫn liên lạc qua mail và điện thoại (thường thì em gọi vì em có thể gọi miễn phí qua đó). Gần đây tụi em lại giận hờn tranh cãi nhau vì chuyện đó. Anh ấy bảo em nên lấy chồng trẻ hơn anh ấy, đừng chờ đợi anh ấy nữa. Anh ấy còn nói xa xôi quá, nghèo quá kiếm tiền về còn chưa xong nên không muốn em chờ đợi. Anh ấy cũng bảo mất lòng tin vào phụ nữ, nên nếu em thương anh ấy thật thì đã theo anh mà không cần đòi hỏi, trói buộc gì. Trong khi em thì cảm thấy mình đang già đi từng ngày. Bên cạnh em bây giờ cũng đang có 1 người muốn tiên tới với em, nhưng em lại không có cảm giác gì.
Từ lúc anh ấy đi, chúng em vẫn liên lạc qua mail và điện thoại (thường thì em gọi vì em có thể gọi miễn phí qua đó). Gần đây tụi em lại giận hờn tranh cãi nhau vì chuyện đó. Anh ấy bảo em nên lấy chồng trẻ hơn anh ấy, đừng chờ đợi anh ấy nữa. Anh ấy còn nói xa xôi quá, nghèo quá kiếm tiền về còn chưa xong nên không muốn em chờ đợi. Anh ấy cũng bảo mất lòng tin vào phụ nữ, nên nếu em thương anh ấy thật thì đã theo anh mà không cần đòi hỏi, trói buộc gì. Trong khi em thì cảm thấy mình đang già đi từng ngày. Bên cạnh em bây giờ cũng đang có 1 người muốn tiên tới với em, nhưng em lại không có cảm giác gì.
Chẳng
lẽ em lại chờ đợi khi người ta đã có ý dứt khoát bảo đừng đợi. Mà chờ
đợi biết có kết quả gì, rồi cha mẹ em lại mang tiếng khi có đứa con gái ế
trong nhà. Nếu em nhắm mắt lấy đại người bên cạnh thì rồi em không
tưởng thượng nổi cảnh phải sống với 1 người không cảm giác gì cả đời.
Còn cách chiều theo ý anh ấy đến với nhau mà không trói buộc gì thì em
thấy không an toàn chút nào. Em không biết phải làm gì đây? Xin hãy giúp
em tìm câu trả lời. Mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều
lắm! (Em gái)